Nhiều thế kỷ bị các thế lực bên ngoài thống trị đã tạo nên một vết sẹo vắt ngang gương mặt Sicily, khiến phần đông các cư dân trên đảo không còn tin cậy vào quyền hành cưỡng chế, dù quyền hành đó hợp pháp và công minh cỡ nào. Luật lệ, cưỡng chế bởi chính quyền, không thể tin cậy là mang đến công lý được. Đối với phần đông người Sicily chỉ có mối thù máu (mối thù truyền kiếp) là có hiệu quả, vì mọi tội ác đều mang tính cá nhân và việc trả thù phải được giao phó cho nạn nhân bị bức hại và gia đình y, như được qui định bởi luật điều im lặng.
Luật im lặng quyết rằng bất kỳ ai nhờ đến luật pháp để phán xử kẻ đã hại mình đều là thằng điên hoặc tên hèn nhát, và bất kỳ ai bị tổn thương hoặc xúc phạm mà chỉ ra kẻ đã ra tay đều tệ hơn là bị khinh bỉ. Phản ứng đúng luật của một người bị hại đối với người xâm hại mình, được nói lớn hoặc nói thầm, là "Nếu tao sống, tao sẽ giết mày. Nếu tao chết, mày sẽ bị quên lãng."
Sức mạnh của Mafia xuất phát từ và duy trì bởi cấu trúc tổ chức của nó. Dù rất nguyên sơ so với các định chế khác tử tế hơn, như chính quyền và Giáo hội Thiên chúa, Mafia dù sao đi nữa cũng xoay sở triển khai được một cấu hình sử dụng kỷ cương và kiểm soát lên các thành viên. Sắp xếp từ trên xuống, tổ chức Mafia Sicily gồm những thứ bậc sau:
Capo Crimini/Capo de tutti capi (Trùm các ông trùm)
Capo Bastone (Trùm phó)
Contabile (Cố vấn tài chính)
Caporegime or Capodecima (Thủ lĩnh nhóm gồm 10 sgarristas)
Sgarrista (Lính chạy việc hàng ngày của gia đình);
Piciotto (Lính cấp thấp; bọn chấp pháp);
Giovane D'Honore (Cộng sự không phải gốc Sicily hoặc Ý)
Người Ý luôn cho rằng sự tồn tại của Mafia tạo thành một định kiến xúc phạm, cho người ta cảm tưởng rằng mọi người Ý đều là một Mafioso (thành viên Mafio). Mặc dù mọi người Ý đều biết rằng Mafia không phải là hội kín duy nhất sử dụng đến bạo lực và tội ác. Ít nhất ba tổ chức lớn khác có nguồn gốc Ý vẫn còn hoạt động lấy cảm hứng từ, nếu không muốn nói là được nâng đỡ bởi, Mafia.
Trong số này, Ndrangheta là liên hệ mật thiết nhất với Mafia, về mặt địa lý cũng như lịch sử. Hoạt động trong vùng quê hiểm trở Calabria, vùng cực nam của "chiếc ủng" Ý, Ndrangheta là kết quả của những nỗ lực bất thành của chính quyền Ỷ trong việc đập tan Mafia bằng cách trục xuất những ông trùm hùng mạnh và dữ dằn nhất cùng với gia đình họ ra khỏi Sicily vào thập niên 1860.
Đó là một nước đi điên rồ. Các gia đình chỉ đơn giản tái định cư trên nội địa trực tiếp nhìn qua Eo Messina tại đó, trong những ngôi làng Calabria hẻo lánh, họ lập ra một hội kín khác với Mafia theo hai phương diện: nó bí mật hơn, và bạo lực hơn. Một nhân viên cấp cao trong chính quyền Ý gần đây mô tả 'Ndrangheta là tổ chức tội phạm nguy hiểm nhất và hùng mạnh nhất ở Ý vì tính cách tàn độc của nó."
Tổ chức lấy tên từ chữ Hy Lạp andragathe, có nghĩa là một người cao quí và can đảm đáng được kính trọng. Phản ánh nguồn gốc của nó – những gia đình máu mặt bị trục xuất khỏi quê quán tổ tiên Sicily – Ndrangheta được tổ chức theo đường dây gia tộc, tạo nên sự khác biệt sâu sắc giữa nó và Mafia Sicily. Người Sicily ràng buộc bởi lời thề, còn Ndrangheta bằng máu mủ. Thêm vào đó, người Ndrangheta còn đôi khi sử dụng phụ nữ trong những vai trò tích cực, mặc dù cấu trúc của nó vẫn là trọng nam.
Không giống cấu trúc hình tháp cổ điển của Mafia, Ndrangheta được tổ chức theo đường ngang và chia thành những phân khúc gia đình xác định rõ ràng gọi là ndrina. Không có hoạt động chồng lắp giữa hai vùng làm ăn của hai gia đình kế cận; mỗi gia đình có toàn quyền kiểm soát bên trong khu vực của mình và độc quyền về mọi hoạt động ở đó. Sự phối hợp giữa cấu trúc chặt chẽ và huyết thống gia đình cung cấp cho Ndrangheta một khả năng to lớn để duy trì tính bí mật lẫn trung thành, được củng cố qua những hôn nhân được dàn xếp cẩn thận giữa các ndrina. Không có gì trong văn hóa Sicily và Calabria thiêng liêng hơn là gia đình. Và nơi đâu có mối gắn kết qua hôn nhân, một hành động điếm nhục nghiêm trọng mà một gia đình có thể gây ra là đe dọa an toàn cho gia đình liên quan. Như lời một cha xứ giải thích: "Có sức mạnh trong cấu trúc thiêng liêng và bất khả xâm phạm của gia đình, một nơi chốn an toàn nhất. Chỉ có huyết thống mới không phản bội."
So sánh với Ndrangheta, Mafia gần như có vẻ lè phè và lơ là trong kỷ luật nội bộ. Các con trai của các thành viên Mafia có thể chọn con đường nối nghiệp cha mình trong tổ chức hoặc không; còn các con trai của thành viên Ndrangheta thì không được lựa chọn. Trở thành một thành viên của một gia đình tội phạm là
diritto di sangue (quyền lợi của huyết thống) được giao phó từ lúc sinh ra. Để chuẩn bị cho công việc trọn đời của mình, một tiến trình khởi đầu ngay từ lúc thiếu niên, các bé trai gọi là giovani d'onore, hoặc "các gã trai danh dự". Đến tuổi chín mùi, họ trở thành picciotti d'onore, những chiến binh được kỳ vọng sẽ thực thi mệnh lệnh từ cấp trên không cần han hỏi và luôn hoàn thành. Những chiến binh tốt nhất được chọn làm cammorista, cầm đầu một nhóm các picciottis. Khi họ bước lên đến bậc cao hơn là một santista, họ cuối cùng có thể đòi hỏi một phần chia chiến lợi phẩm nhất định thay vì tiền thù lao nhỏ bé dành cho cấp thấp hơn.
Qua những kỳ công phi thường, và sau khi tuyên thệ tận trung trang trọng trên Kinh Thánh, một santista có thể được cất nhắc lên bậc vengelista, và có thể sau đó đến bậc quintino, nhóm năm trùm phó có đặc quyền liên hệ trực tiếp với capobastone, cấp có quyền hành cao nhất trong gia đình Ndrangheta. Các thành viên của quintino được phép thể hiện nhân thân bằng một hình xăm ngôi sao năm cánh.
Bí mật nghiêm cẩn cùng với thủ đoạn tàn độc đã từng là sức mạnh của Ndrangheta trong việc duy trì quyền lực và mở rộng ảnh hưởng của mình. Không như Mafia, không ai có thể ước lượng một cách đáng tin cậy qui mô và tầm mức toàn cầu các hoạt động tội phạm của nó, mặc dù trong năm 2004 chính quyền Ý cho rằng Ndrangheta gồm có 155 gia tộc và tổng thành viên là 6000 người.
Trong thập niên 1860, một du khách đến Naples bằng đường biển nhận xét rằng, một lúc sau khi ông trả tiền tàu cho chủ xong, một gã đàn ông tiến đến bên cạnh chủ tàu, thì thầm gì đó, rồi nhận lấy một phần món tiền tàu mà ông vừa trả cho chủ trước khi biến vào đám đông. Cũng du khách đó, bước xuống xe ngựa chở ông đến khách sạn vào ngày hôm đó, cũng quan sát thấy sự kiện tương tự – một gã đàn ông xuất hiện bên cạnh người đánh xe và xem số tiền vừa trả trước khi lấy bớt một phần của nó. Đến cửa phòng khách sạn, du khách dừng lại ngó chừng bồi phòng vừa mang hành lý cho mình và được ông cho típ. Ông cũng thấy anh ta dừng lại để nộp một phần tiền típ cho một gã đàn ông khác, cũng vừa len lén tiến đến anh với thái độ vụng trộm như hai tên lúc trước. Tối hôm đó, khi đến xem nhạc kịch thì dù khách đó cũng chứng kiến cảnh các gã đàn ông ăn mặc và có bộ tịch tương tự, đang cẩn thận đếm số tiền đã trao tay từ ông chủ và người bán giấy. Ngày hôm sau khi người du khách mô tả những sự kiện này cho một bạn Ý, trông chờ một lời giải thích, người bạn chỉ nhắm mắt, lắc đầu nhè nhẹ, và buột miệng, "Camorra."
Camorra cũng là một dòng hội kín tương tự như Ndrangheta và Mafia nhưng đóng ở Naples. Nhưng không như hai nhánh tội phạm này, Camorra phát sinh không phải từ những gia đình có liên hệ huyết thống mà từ những băng nhóm tù nhân đã mãn hạn tù, mang theo kỹ năng tổ chức và trấn áp từ khám đường ra đường phố.
Camorra hoạt động ở trong thành phố Naples và vùng phụ cận như một tổ chức chuyên bảo kê cho các công dân và doanh nghiệp khỏi bị bất cứ ai phiền nhiễu trừ ra, tất nhiên, những thành viên Camorra nếu không nộp tiền họ đầy đủ. Những gia đình Mafia ở Mỹ cũng áp dụng lối làm ăn này trong thập niên 1920. Các thành viên cũng sẵn sàng giúp giải quyết những tranh chấp và giúp đỡ những gia đình nghèo hơn hoặc những nạn nhân của các vụ tai nạn và bệnh tật.
Muốn được nhận vào tổ chức người mới phải phạm một trọng tội để chứng tỏ mình có can đảm và quyết tâm. Và bất cứ ai từ chối cơ hội gia nhập nhóm có nguy cơ ký cho mình một bản án tử hình vì việc hạ thủ y có thể trở thành một bài kiểm tra cho một ứng viên can đảm hơn và ít đắn đo hơn.
Không biết có phải họ xem việc đổi phó với Camorra là vô ích hay không mà các viên chức chính quyền Naples không chỉ bao che cho nhóm mà còn sử dụng hội kín đó cho những cứu cánh của mình. Nhiều năm qua, các nhà tù được điều hành và khép vào kỷ luật bởi Camorra, và tổ chức được cho là hợp tác với cảnh sát địa phương để săn đuổi và trừng phạt những tội phạm không thuộc hội Camorra.
Cũng như bất kỳ tổ chức bí mật nào dính líu đến hoạt động xã hội đen, vận số của Camorra khi trồi khi sụt. Thỉnh thoảng, các nhà chính trị tuyên bố hội đã bị xóa sổ, hoặc không còn mạnh để có thể là một nhân tố đáng lo ngại. Theo đánh giá gần đây Camorra chỉ còn hơn 100 gia tộc với khoảng 7000 thành viên.
Qua gần trọn thế kỷ 20, nguồn thu chính của Camorra là buôn lậu thuốc lá trên khắp nước Ý và những nước lân cận, được thực hiện quá hiệu quả đến nỗi Camorra liên kết lực lượng với Mafia để xử lý việc phân phối ma túy cho châu Âu, một hoạt động đem lại lợi nhuận kết sù. Điều này dẫn đến một loạt những trận thanh toán giành địa giới bên trong Camorra khiến ước tính có 400 người bị sát hại dã man và đưa đẩy 200 thành viên Camorra đến Mỹ. Tại đó họ nhanh chóng thành lập các băng nhóm chuyên rửa tiền, tống tiền, trộm cướp, bắt cóc và làm bạc giả. Dù mở rộng phạm vi hoạt động, Camorra chỉ chủ yếu là một hoạt động có căn cứ ở Naples, thiếu sự mê hoặc bí ẩn và tính lịch sử như Mafia.
Nếu Mafia vẫn ở lại Ý, thì nó không khác gì những tổ chức tội phạm bình thường. Đến Hoa Kỳ vào thời điểm chuyển giao sang thế kỷ 20, và biến hình thành một xã hội kín thuần Mỹ, Mafia vươn lên cao trong nhận thức quần chúng và tìm được một vị trí trong văn hóa đám đông. Mọi người ở Mỹ đều biết đến danh từ "Mafia"; tuy nhiên ít người hiểu được đầy đủ cấu trúc, cách hoạt động và ảnh hưởng của nó.
Chẳng hạn, từ "Mafia" không hoàn toàn chính xác khi nói đến tổ chức ở Hoa Kỳ, vì thành viên của họ gọi tổ chức mình là Cosa Nostra, "việc này là của chúng ta." * Và trong khi omerta và những công cụ khác bảo đảm tính bí mật khác vẫn còn giữ nguyên, chi nhánh Mỹ đã ra sức cấu trúc nó như một phản chiếu của các nguyên tắc doanh nghiệp Mỹ hơn là một sự mở rộng cửa những lời thề trung cổ huyền bí. Ở Mỹ ít nhất, những giá trị mà Wall Street cảm nhận được mang nhiều quyền lực hơn các nghi thức 1000 năm tuổi của Sicily.
Comments
Post a Comment